QUỐC HẬN 30 THÁNG 4

Image result for Tháng Tư năm 1975 -----

==== ====



Saturday, July 20, 2013

NHỮNG KẺ ĂN MỪNG VIỆC GIẾT THÍCH QUẢNG ĐỨC - (TRẦN MINH)


To: UBTTTADCSVN . <
Sent: Friday, June 14, 2013 5:06 PM
Subject: Fwd:
NHỮNG KẺ ĂN MỪNG VIỆC GIẾT THÍCH QUẢNG ĐỨC - (TRẦN MINH)
 

 

 

Chẳng ai khác chính là Việt Cộng và Phật Giáo

 

Việt Nam Thống Nhất.

======/\======


Quảng Đức "Tự thiêu"?

Trần Minh

 

Nói gì thì nói, không ai có thể phủ nhận được rằng thủ phạm trực tiếp đốt sống ông Lâm Văn Tức/Thích Quảng Đức chính là Thích Trí Quang và PGVNTN, chỉ đạo là Hà Nội, lãnh đạo tối cao của các tăng sĩ đảng viên như Thích Trí Quang, Võ Đình Cường, Thích Minh Châu, Thích Thiện Hoa, Thích Thiện Siêu…

Điều ngu xuẩn đáng nói ở đây là, đã là thủ phạm, thì thay vì phải dấu biệt như mèo dấu chất phế thải mới phải, thì 2 thủ phạm này lại vừa hát vừa tự… vỗ tay khen hay! Cụ thể là cả hai đã trong uống ngoài xoa, cùng hành quân tổ chức ăn mừng 50 năm cái chết của ông Lâm văn Tức! Cùng lạy ông tôi ở bụi này nhưng cứ tưởng không ai biết cái mặt nạ của họ.


Sự thật việc giết người này của PGVNTN và CS Hà Nội chẳng có gì mới mẽ mà đã bị Liên Hiệp Quốc phanh phui cách đây 50 năm, chỉ 5 tháng sau cái chết của ông Thích Quảng Đức. Thế nhưng PGVNTN vẫn tỉnh bơ hô hoán rằng VNCH đàn áp Phật giáo, như thể mọi người Miền Nam đã đui và điếc hết vậy. Bằng một báo cáo rất chi tiết, trong đó Liên Hiệp Quốc đã chính thức xác nhận rằng “không tìm thấy bằng chứng nào cho thấy chính phủ của TT Ngô Đình Diệm kỳ thị hay đàn áp Phật Giáo”, và đã hết sức ngợi khen chính phủ Đệ Nhất Cộng Hòa đã tạo mọi điều kiện giúp cho phái đoàn có thể phỏng vấn bất cứ kẻ nào tố giác chính phủ đàn áp Phật Giáo, trừ Thích Trí Quang đang trốn trong tòa Đại Sứ Hoa Kỳ. Sự thật hai năm rõ mười là vậy, thế nhưng tổ chức PGVNTN vẫn cứ mặt dày như thể trên đời này không hề tồn tại cái báo cáo của Liên Hiệp Quốc vậy. Vì thế, có lẽ sẽ không quá lời khi nhận định rằng PGVNTN là một tổ chức rất vô liêm sĩ. Không vô liêm sĩ sao được khi suốt 50 năm nay họ vẫn lải nhải Tổng Thống Ngô Đình Diệm kỳ thị đàn áp Phật Giáo, trong khi đó Tổng Thống đã hết lòng phát triển Phật Giáo. Con số hơn 2 ngàn ngôi chùa mới mọc lên dưới sự lãnh đạo của ông và không một ai bị cấm đi chùa đi tu cả, thì sao gọi là đàn áp Phật giáo? Vụ khủng bố tại Đài Phát Thanh Huế là Chính Phủ Cộng Hòa ném chất nổ bách hại Phật giáo? Đó là đàn áp Phật giáo của Cộng Hòa hay Cộng Sản?


Chính phủ yêu cầu cờ quốc gia phải được treo cao hơn cờ tôn giáo đó là đàn áp Phật Giáo? Trong khi thực tế thì hoàn toàn không có một sắc lệnh nào cấm treo cờ Phật Giáo cả, nhưng một số tín đồ dốt nát cứ tin việc hô hoán là chính phủ cấm treo cờ của Thích Trí Quang. Rồi năm này đến năm khác, cái đám ngu dốt và đám chủ mưu PGVNTN cứ lải nhải một điệp khúc Tổng Thống Ngô Đình Diệm cấm treo cờ Phật Giáo, mặc dù chẳng có cha căng chú kiết nào thấy được cái sắc lệnh này nó tròn hay nó méo cả! Vì sao? Vì cái sắc lệnh đó là cái sắc lệnh ma của Thích Trí Quang và Việt Cộng thì làm sao mà thấy được?

Trong lúc đó, xin hỏi chùa Vĩnh Nghiêm đất do ai tặng nếu không phải là Tổng Thống Ngô Đình Diệm? Tiền bạc trùng tu chùa Xá Lợi từ đâu nếu không phải từ chính phủ Ngô Đình Diệm, tiền bạc trùng tu chùa Từ Đàm từ đâu nếu không từ ông Ngô Đình Cẩn và chính phủ Ngô Đình Diệm?




Vì vậy, thật là một sự khinh bỉ cho những kẻ mang tiếng tu hành nhưng vẫn cứ tiếp tục mặt dày vu khống cho những người thánh thiện như Tổng Thống Ngô Đình Diệm, ông bà Cố Vấn Ngô Đình Nhu, và ông Ngô Đình Cẩn kỳ thị đàn áp bọn họ, mà đàn áp bọn họ chính là đàn áp Phật giáo vậy! Thật quá thể!

Không thể chứng minh mình bị đàn áp nên... đổ hô Phật bị đàn áp! Phật bị “đàn áp” vì Phật không thể nói. Phật không thể nói nên PGVNTN muốn nói gì thì nói. Phật không thể nói nhưng Phật đã trừng trị đám mượn danh Phật để làm điều độc ác, đó chính là luật nhân quả mà PGVNTN đang chịu ngày hôm nay!

Chao ôi! Còn đâu một thuở lên đường xuống đường oanh liệt trực diện đối đầu với chính phủ VNCH, còn đâu cuộc cách mạng đem Phật xuống đường, đốt sống người rồi gọi đó là cúng dường hy sinh cho Phật!


Quảng Độ (ảnh trái), hiện nay đang là "Tăng Thống thứ 5" của GHPGVNTN tay cầm micro biểu tình chính phủ năm 1963 - Nguồn ảnh: Queme.net

 

Chao ôi! 1963-1966 “cuộc cách mạng không tiền khoáng hậu trong lịch sử Phật Giáo Việt Nam” nhằm tấn công lại “sự tấn công hung hãn của các ý thức hệ ngoại lai làm tha hóa xã hội và con người”! (Thích Quảng Độ, queme.net 2011) thời oanh liệt lên đường xuống đường làm cho VNCH khiếp vía nay còn đâu!

 

Năm nay, ngày 11 tháng 6 năm 2013, cùng với Việt Cộng trong nước, PGVNTN lại tiếp tục sự vô liêm sỉ thâm căn cố đế của mình, kỷ niệm 50 năm ngày phát động chiến dịch đốt người hàng loạt có một không hai trong lịch sử Phật giáo Việt Nam, được đánh dấu ồn ào bởi cái chết của nạn nhân đầu tiên Lâm Văn Tức/Thích Quảng Đức. Việt Cộng kỷ niệm cái chết Thích Quảng Đức vì cần phải bôi nhọ chế độ Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, điều này có thể hiểu được, vì chúng là đảng phái chính trị. Còn PGVNTN, một tổ chức tu hành, lại kỷ niệm cái chết do chính tay mình giết,thế thì đi tu cái kiểu gì đây? Kiểu quỷ sứ dưới địa ngục, kiểu xã hội chủ nghĩa hay kiểu Bác Hồ trong chùa Bình Dương?

 


 

Điều này đồng nghĩa rằng PGVNTN đã hãnh diện việc giết người của mình, đồng nghĩa với việc quảng cáo rằng đi tu vẫn có thể sát sanh! Quảng cáo rằng đi tu vẫn có thể làm chính trị! Quảng cáo rằng đi tu là tha hồ vọng ngữ! Quảng cáo rằng việc ganh ghét đạo công giáo là một trong những cách xiển dương đạo Phật! Quảng cáo rằng Pháp Lý PGVNTN còn thì Phật Việt mới còn, pháp lý PGVNTN mà mất đi thì văn hóa Việt sẽ bị suy vi! (Thích Quảng Độ). Thiết nghĩ, những việc và những lời nói như vậy mà cũng dám nói dám làm thì có thể nói rằng, trên đời này quả chỉ có hai, khó có thể có ba, loại người vô liêm sĩ một cách kỳ lạ, đó là Việt Cộng và PGVNTN.

 

Tại sao lại chỉ có Việt Cộng và PGVNTN có việc vô liêm sĩ lạ lùng như vậy? Vì Việt Cộng và PGVNTN rất giống nhau ở hai điểm lịch sử, một là Việt Cộng giết hơn 7 ngàn đồng bào vô tội Miền Nam tết Mậu Thân mà vẫn tỉnh bơ tổ chức ăn mừng 40 năm chiến thắng Mậu Thân, hai là PGVNTN giết ông Thích Quảng Đức, giết Thích Thanh Tuệ, giết Thích Tiêu Diêu, giết Thích Chơn Thể và giết rất nhiều các sư sãi khác, mà vẫn tỉnh bơ ăn mừng 50 năm ngày thiêu sống Thích Quảng Đức! Như vậy Việt Cộng và PGVNTN không giống nhau thì họ khác nhau chổ nào?

Ai cũng biết tỏng màn kịch cả vú lấp miệng em mà Việt Cộng và PGVNTN đang diểu dở. Nhưng chúng cứ diễn vì khán giả ngu thời nào cũng có. Người ngu thời nào cũng có nhưng lịch sử thì chẳng bao giờ ngu mà trái lại lại rất sáng suốt. Do đó mà những kẻ vô luân như Việt Cộng và PGVNTN cứ tưởng bở học thói Goebbels và Chí Phèo, đó là “thủ phạm lại vinh danh việc giết người”. Thôi Trữ giết vua là Thôi Trữ giết vua, Việt Cộng giết người là Việt Cộng giết người, PGVNTN nướng sư và nướng tín đồ là PGVNTN nướng sư và nướng tín đồ! Bà Ngô Đình Nhu nói không sai!

Cộng Sản là một đảng chính trị và chính quyền đẻ ra bởi súng, nên việc giết người của chúng là điều không làm ai ngạc nhiên. Tuy nhiên, tu hành mà giết người để làm chính trị đó mới là chuyện xưa nay hiếm. Hoạt động chính trị của PGVNTN rõ như ban ngày. Đơn cử, chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa sụp đổ cũng chưa thỏa dạ, mà chế độ Đệ Nhị Cộng Hòa cũng phải theo chân Tổng Thống Ngô Đình Diệm thì mới xong! Cái khẩu hiệu “Diệm mà không Diệm” là chiến lược mà PGVNTN dùng để đạp đổ nền Đệ Nhị Cộng Hòa làm sao PGVNTN có thể chối được? Diệm chết rồi nhưng ngay cả cái đám giết Diệm dùm cho PGVNTN cũng là bọn “Diệm mà không Diệm” tuốt. Vì vậy, PGVNTN đã sử dụng Phật làm vũ khí xuống đường chống quân đội chống cảnh sát đệ nhị Cộng Hòa, đem bàn thờ Phật xuống đường, ngăn sông cấm chợ, chiếm các tỉnh miền Trung, và cướp đài phát thanh chính phủ biến nó thành đài “cứu nguy Phật giáo”. Suốt mấy tháng trời Miền Trung được lãnh đạo bởi Thích Trí Quang và PGVNTN, nhân dân hạnh phúc biết bao! Chợ khỏi họp, trường khỏi mở, cả ngày ra ngắm Phật ngoài đường là đủ, kẻ nào lạng quạng đòi PGVNTN tránh đường để đi thì kẻ đó không toàn mạng!

Chuyện như vậy xảy ra ba năm sau ngày Tổng Thống Ngô Đình Diệm được PGVNTN hoan hỉ báo tử, tức là vào năm 1966, 1967, thế thì ai đàn áp ai? Chính phủ TT Ngô Đình Diệm đàn áp Phật giáo? hay chính phủ Đệ Nhị Cộng Hòa đàn áp Phật giáo? hay PGVNTN đàn áp cả hai nền đệ nhất và đệ nhị cộng hòa? Câu trả lời một đứa con nít cũng biết! Đó là, chỉ khi nào đảng PGVNTN lên làm vua Miền Nam, giống như ĐCSVN đang làm vua Việt Nam bây giờ, thì lúc đó mới không còn “đàn áp” Phật giáo!

Thích Huyền Quang đã chẳng bảo sao: “Giáo hội luôn luôn bị những thế lực chính trị thời đại đánh phá suốt 300 năm cận đại!”

Đó là những gì Đệ Tứ Tăng Thống của PGVNTN đã viết, bút tích ghi lại được đăng trong Huyền Quang Kỷ Yếu, trang 173, xuất bản năm 2008 tại chùa Pháp Luân Houston, Texas.

 

Thích Hộ Giác chẳng đã thề chiến đấu với chính phủ VNCH đến hơi thở cuối cùng đó sao?

 

Trở lại vụ giết ông Thích Quảng Đức của PGVNTN để đánh giá đức hạnh của PGVNTN. Lúc nào dành mình là đại diện chân truyền của Phật Giáo Việt Nam có từ đời Đinh Lê Lý Trần, nhưng có lẽ chưa có “Phật Giáo Việt Nam” nào lại chữi rủa và vu khống cả tam đại chính quyền Việt Nam như PGVNTN! Từ chính quyền Đệ Nhất đến Đệ Nhị Cộng Hòa, đến cả đời vua Lê Chúa Trịnh chúa Nguyễn nhà Nguyễn! Cả Thiên Chúa Giáo cũng bị chữi đổng! Hãy đọc bút tích của Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang PGVNTN như sau:

“Ở miền Nam, ông Diệm tìm đủ cách dẹp Phật giáo, dành địa bàn cho Thiên Chúa Giáo. Một chế độ giáo trị và gia đình trị, độc tài chuyên chế. Nhưng đã không thành công biến miền Nam thành quốc gia Thiên Chúa giáo như tại Philippines ở phía đông Việt Nam. Vì vậy sau 9 năm ngự trị đất nước chẳng phát triển được bao nhiêu...” (Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 40).


“Sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ, nhưng một chế độ Diệm không Diệm vẫn tiếp tục cai trị từ năm 1963 đến 1975” (Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 41)


Có nghĩa là những nô tài của PGVNTN như Dương Văn Minh, Nguyễn Khánh, Phan Khắc Sửu, và Phan Huy Quát đều vẫn không làm hài lòng Phật Giáo, vì vậy chúng vẫn thuộc loại “Diệm mà không Diệm”! Ngay cả tổ tiên chúng ta cũng thế, cũng chẳng hơn gì bọn “Diệm mà không Diệm”. Hãy nghe lại lời PGVNTN tuyên truyền:

 

“Giáo hội luôn luôn bị những thế lực chính trị thời đại đánh phá suốt 300 năm cận đại” (Thích Huyền Quang, Kỷ Yếu, tr. 173, 2008).


Huyền Quang ("Tăng Thống thứ 4" của GHPGVNTN) với Tướng CA cộng sản Lê văn Hưởng (ảnh trái) và với Phan văn Khải, Thủ Tướng CHXHCNVN (ảnh phải)

Trong khi đó thì sự thật thế nào? Lịch sử ghi nhận rằng cách đây 300 năm, khoảng từ thời chúa Nguyễn Hoàng, đến đời các vua nhà Nguyễn, thì các chúa và vua nhà Nguyễn là những người hết sức mộ đạo Phật. Thí dụ chùa Linh Mụ là do chúa Nguyễn Hoàng xây dựng, các đời chúa Nguyễn khác tiếp tục tu bổ sửa sang đúc chuông và tạo mọi điều kiện để phát triển đạo Phật. Sách nào cũng ghi nhận rằng các chúa Nguyễn là người mộ đạo Phật. Cũng phần vì tinh thần mộ đạo Phật này mà vua Minh Mạng và Tự Đức là những vị vua cấm đạo và giết hại dân chúng theo đạo công giáo một cách dã man. Bên cạnh việc giết và cấm đạo, các ông còn ngăn chận ảnh hưởng đạo Công giáo bằng cách khuyếch trương đạo Phật. Đó là những gì sách sử ghi nhận.

 

Do vậy, có thể nói rằng, khi chửi bới cả một giai đoạn lịch sử cách đây đến 300 năm cũng đánh phá Phật Giáo, thì rõ ràng tổ chức PGVNTN là một tập thể hết sức trơ tráo, lợi dụng lòng tôn kính Phật của dân chúng để vu khống, chửi bới, vô lễ với tiền nhân, và hoạt động chính trị với tham vọng làm chủ chính quyền Miền Nam. Tham vọng chính trị của tổ chức PGVNTN không phải chỉ ở Miền Nam, mà ngay đến hôm nay, từ Việt Nam cho rằng đang bị quản chế, ông Thích Quảng Độ còn viết thư cho Tổng Thống Hoa Kỳ rằng Phật giáo của ông ta có khả năng ổn định vùng Châu Á Thái Bình Dương và ngay cả “beyond”! Hôm nay từ trong chùa Thanh Minh tuyên bố bị quản thúc mà còn mơ tưởng như thế, thì việc lịch sử kết luận rằng PGVNTN muốn Miền Nam đặt dưới sự khống chế của thần quyền PGVNTN có gì lạ có gì sai? Và phải nói rằng, tham vọng của PGVNTN có thua gì tham vọng của đồng chí Mao Trạch Đông? “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore... Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy” (Mao Trạch Đông).


Vì sao mà một tổ chức tôn giáo lại xây dựng tiếng tăm trên sự nói láo, ghen ghét, đố kỵ, tham vọng chính trị và đốt sống người như vậy? Xin thưa, vì cha đẻ của tổ chức PGVNTN không ai khác chính là Thích Trí Quang và Hồ Chí Minh. Hãy đọc bút tích của chính Thích Trí Quang dưới đây:

 

“Mùa hè 2489 (1945), sau khi làm lễ tốt nghiệp, tôi về Phổ minh thì đến Vu lan xảy ra Cách mạng tháng tám. Giao thừa vía đức Di lạc năm sau, bính tuất 2490 (1946) ngài Hồng tuyên tổ chức truyền thọ Tỳ kheo giới và đắc pháp cho tôi với hiệu Thiền minh. Mùa xuân năm ấy, lần đầu tiên, tôi thảo đề án thống nhất Phật giáo VN, kèm theo 1 hiến chương cũng được dự thảo, gửi đến Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đường bưu điện… Khi ra Quán sứ, việc đầu tiên là thầy Tố liên cho tôi biết Chủ tịch Hồ Chí Minh có mời thầy và trao đề án nói trên. Nhưng lúc bấy giờ đang tiến hành thành lập Phật học viện nên chưa ai có thì giờ và cơ hội làm gì về đề án đó”.


Hãy theo dõi tiếp cái “đề án” của Hồ Chí Minh như sau:

“Năm sau nữa, kỷ sửu 2493 (1949), lần đầu tiên có quyết định Tăng sĩ đảm nhận Tổng trị sự hội Phật học, thầy Đôn hậu hội trưởng, tôi phó. Cuối năm ấy, lần đầu tiên tôi vào sài gòn, ăn Tết canh dần 2494 (1950) tại đây. Dịp này cũng làm được vài việc: chung sức vận động hợp nhất 3 Phật học đường Liên hải, Mai sơn và Ứng quang (sau đổi Ấn quang), thành lập Phật học viện Nam Việt, lại chung sức vận động thành lập hội Phật học Nam Việt. Rồi về Huế, làm chủ bút tạp chí Viên âm tái bản. Cuối năm ấy bắt đầu vận động thống nhất Phật giáo VN”.

“Đại hội Phật giáo Toàn quốc, gồm 2 tập đoàn Tăng sĩ và cư sĩ của 3 miền, họp tại Từ đàm, Huế, và Tổng hội Phật giáo VN được thành lập. Nhưng Tổng hội này gặp đủ thứ ma chướng: trong nhà có 3 tập đoàn thiếu hoan hỉ, ở ngoài thì chính quyền Trần văn Hữu làm khó, chính quyền Nguyễn văn Tâm sau đó càng làm khó hơn; bảng hiệu văn phòng bị hạ, ngài Hội chủ Thích Tịnh Khiết bị buộc nạp khuôn dấu, nhân viên quản trị Trung ương người phải lánh, người bị tù. Tôi mạo hiểm nắm việc. Sau 1 năm xuôi ngược, đầu năm quí tỵ 2497 (1953), Tổng hội được thừa nhận - và đúng 10 năm sau, chính Tổng hội này là chủ chốt trong Pháp nạn quí mão 2507 (1963)...

“Giáp ngọ 2498 (1954), kháng chiến chống Pháp kết thúc. Miền Nam ông Ngô đình Diệm đứng ra... Rốt cuộc mẹ tôi bảo, vậy là miền nam "quạ lang" vẫn hoành hành! Thôi thì con đi mà lo báo bổ cho Phật. Tôi đi, và ất mùi 2499 (1956) nhận chức vụ hội trưởng Tổng trị sự hội Phật học, vận động đổi tên Phật học ra Phật giáo, đưa Tổng hội Phật giáo VN vào đặt trụ sở ở Sài gòn, đến quí mão 2507 (1963) nhận lại chức vụ nói trên. Với chức vụ này, Phật đản năm ấy tôi phát động, và chung sức lãnh đạo, việc chống chế độ Ngô đình Diệm.”

Chính đồng tác giả với Hồ Chí Minh đã khai rằng, cái gọi là PGVNTN là một đề án được trình lên Hồ Chí Minh, thì liệu PGVNTN có thể chối rằng họ không phải là con đẻ của cộng sản? Bởi thế, ngày 18 tháng 2 năm 1967, ông Thích Quảng Độ mới cậy đăng trên tờ New York Times rằng: "Chính quyền Nam Việt Nam hiện nay không phải là chính quyền của chúng tôi và không đại diện cho nhân dân chúng tôi. Nó được Mỹ áp đặt lên chúng tôi và được điều khiển bởi những tên lính đánh thuê cho Pháp chống lại nhân dân Việt Nam trước 1954. Nếu chúng tôi được bầu cử tự do, chính quyền này không tồn tại một ngày. Chúng tôi muốn tự chúng tôi giải quyết vấn đề Việt Nam của chúng tôi bằng cách điều đình với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Bắc Việt cũng như sự rút quân của Mỹ” (Quảng Độ ngày 18/2/1967, New York Times).

 

Ôn lại màn biểu diễn thiêu sống Thích Quảng Đức của PGVNTN, quan sát các video cho thấy ông ta trong tình trạng không còn cử động và có lý trí, bước xuống xe phải có người dìu xuống, chứng tỏ ông ta đã bị PGVNTN đánh thuốc mê rồi đem ra chổ đông người để đốt sống. Trước đó thì hàng trăm người nằm lăn ra các ngã tư đường để cản xe cảnh sát đến cấp cứu. Tại hiện trường thì tên hung thủ số 1 được cho là tên Nguyễn Công Hoan cầm một can xăng lớn tưới khoảng 1/2 lên người ông ta, số còn lại y rưới chung quanh và rưới thành một vệt dài, sau đó y vái lạy nạn nhân 2 lạy. Một tên khác châm quẹt diêm vào vệt xăng dưới đất và lửa được dẫn từ vệt xăng đó tràn lên người ông Thích Quảng Đức. 15 giây sau thì ông ta ngã bật ra người ra trong tư thế của một người bị chết cháy bình thường, chứ không phải tư thế ngồi kiết già như PGVNTN khoác lác. Trong lúc lửa bốc cháy thì những tên tòng phạm đầu trọc chung quanh thi nhau chổng mông vái lạy. Quang cảnh rùng rợn có khác gì cảnh các bộ lạc nhảy múa trong lúc nướng người thời trước?

 

Xem lại cuốn phim giết người, thì dù là theo luật pháp của bất cứ nước nào, tên đổ xăng và tên bật quẹt diêm phải lãnh án tù chung than, lãnh đạo PGVNTN đồng bản án, còn những tên tòng phạm chung quanh ít nhất 10 năm tù mỗi tên. Riêng Thích Trí Quang phải lãnh án tử hình. Đó là điều hợp lẽ trời!

 

Cảnh thiêu sống Thích Quảng Đức quả hết sức dã man và bất chính, không phải là cảnh tự thiêu như của Mohamed Bouazizi tại Tunisie. Vậy mà không biết hổ thẹn lại còn hãnh diện khoa trương ầm ĩ suốt mấy chục năm cảnh man rợ như thế. Mới hay trình độ dân trí của tổ chức PGVNTN chỉ ở hàng các bộ lạc thời trung cổ. Vì thế những lời kêu gọi “Hãy tránh xa tổ chức PGVNTN” quả là không thừa chút nào.

 

Giết người công khai như vậy, còn đổ vạ cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm, một người đã giúp cho Đạo Phật đã được phát triển hơn bao giờ hết dưới sự cai trị của ông. Đó là việc hơn 2 ngàn ngôi chùa đã mọc lên và việc ông chưa bao giờ cho thi hành Dụ số 10 mặc dù Dụ số 10 có hiệu lực, mà ngay cả cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 Dụ số 10 vẫn còn tồn tại. Thực ra Dụ số 10 không có gì bất hợp lý cả, trong đó điểm chính của nó quy định rằng không thể cạo đầu đi tu là có toàn quyền không khai báo với chính phủ! Một điểm rất quan trọng để chống lại tình báo xâm nhập của cộng sản nhằm bảo vệ Miền Nam. Bởi vì nếu không có Dụ số 10 thì Cộng Sản chỉ việc cạo đầu đi tu là nó có thể ngồi trên luật pháp VNCH một cách thoải mái và hợp pháp à?


Sự đời có nhiều kẻ vô liêm sĩ, nhưng ít có sự vô liêm sĩ nào giống như sự vô liêm sĩ của việc khoe mẽ việc giết người của mình như Việt Cộng vụ Mậu Thân 1968 và PGVNTN với vụ nướng sống Thích Quảng Đức và các sư sãi khác!

Hoa Kỳ ngày 11 tháng 6 năm 2013
Kỷ niệm 50 năm ngày PGVNTN thiêu sống tín đồ Phật Giáo và sư sãi



Trần Minh


Cộng sản trong nước tổ chức rầm rộ 50 năm "Bồ tát Thích Quảng Đức Vị pháp thiêu thân", 2013

 


Một bức ảnh hơn ngàn lời nói. Vì vậy, nếu tập đoàn PGVNTN muốn kỷ niệm thì hãy "Kỷ niệm 50 năm ngày PGVNTN thiêu sống tín đồ Phật Giáo và sư sãi".


 

 

Viết Cho Một Quân Lực Bất Hạnh Nhất Trong Lịch Sử!


 

 

 

----- Forwarded Message -----
From: Trieu Nguyen
To:
Sent: Saturday, June 22, 2013 3:26 AM
Subject: FW: Viết Cho Ngày Quân Lực 19/6

 


Date: Fri, 21 Jun 2013 20:24:28 -0700
Subject: Fw: Viết Cho Ngày Quân Lực 19/6


Viết Cho Ngày Quân Lực 19/6

Viết Cho Một Quân Lực Bất Hạnh Nhất Trong Lịch Sử!

“Có những thứ hòa bình còn tồi tệ, kinh tởm gấp trăm lần chiến tranh! Buồn thay kẻ ác đã thắng cuộc!”

 



 



Thống Tướng Westmoreland xin lỗi các Cựu Quân Nhân QLVNCH.

 

"Chúng ta không thua tại Việt Nam, nhưng chúng ta đã không giữ đúng lời cam kết đối với Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Đồng minh của chúng ta."

 

"Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn Cựu Quân Nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn!"

 

(On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys.)

 

General William C. Westmoreland

 

VIẾT CHO NGÀY QUÂN LỰC 19 THÁNG 6:

NÀY BAO HÙNG BINH TIẾN LÊN !

 

* Người Lính Lê Văn Hải

 



 

Qua gần nửa thế kỷ, con số đúng nhất là đã 38 năm bền bỉ, vào mỗi tháng 6 Dương Lịch, đúng Ngày 19 Tháng 6, tại khắp các quốc gia trên thế giới, nơi nào có người Việt tỵ nạn, trong tinh thần tri ân,cảm mến những người đã hy sinh xương máu bảo vệ quê hương, nơi đó đều có tổ chức những buổi lễ trọng thể nhằm tưởng niệm vinh danh những Người Lính Việt Nam Cộng Hoà.

Trong dịp này, ngoài những buổi lễ có hình thức kỷ niệm, văn nghệ, hay diễn hành trang trọng, nhắc nhở cho mọi người nhớ lại những hình ảnh của người lính thân yêu của miền nam Việt Nam trước năm 1975. Các cơ quan truyền thông Việt, Mỹ khắp nơi cũng trình bày nhiều tài liệu lịch sử, nhận định về một quân lực, đánh giá cao về sự can trường của những người lính và những khó khăn mà một quân đội phải đảm đương, phải vượt qua suốt trên hai mươi năm dài, qua hai nền Cộng Hoà trẻ trung, cuối cùng bị ... đồng minh bội phản bức tử đau thương, hờn tủi !

Riêng những nhà nghiên cứu về lịch sử, quân sử qua thời gian dài lắng đọng, nhận định đúng sai về cuộc chiến Việt Nam đều đồng ý rằng: Trong lịch sử thế giới thế kỷ gần đây, chưa có một quân đội nào phải gánh chịu nhiều đau thương, nghiệt ngã, tủi nhục như quân đội VNCH. Một quân lực có lúc được coi như hùng mạnh nhất miền Đông Nam Á, quân số lên đến cả triệu.
 
Quân đội đó đã từng chiến đấu anh dũng, hiên ngang đối mặt với kẻ thù Cộng Sản trên khắp các mặt trận, đã từng chiến thắng vinh quang, đã từng gây cho kẻ thù những tổn thất kinh hoàng, nặng nề trên khắp vùng lãnh thổ. Giữ từng tấc đất quê hương, chưa bao giờ “hèn với giặc, ác với dân,” không hề dâng cúng, sang nhượng một tấc đất nào của tổ tiên cho bất cứ thế lực ngoại bang nào, hiên ngang bảo vệ quê hương kéo dài trên hai thập niên. Vậy mà chỉ có một sớm một chiều, quân đội hùng dũng ấy lại bị tan hàng, buông súng, dẫn đến tháng Tư tang thương, để từ đó dân tộc Việt Nam phải chìm xuống vũng lầy đỏ đến bây giờ vẫn chưa tìm ra lối thoát! Tại sao? Tại ai?

1. LÀM THẾ NÀO ĐỂ ĐÓNG ĐINH MỘT QUÂN LỰC OAI HÙNG VÀO THẬP GIÁ ?


Đó là dùng kỷ thuật cổ xưa như trái đất, nhưng khi áp dụng, lúc nào cũng có kết quả. Tích xưa kể rằng: Có một người kia muốn làm thịt con chó nhà hàng xóm, hắn ta chờ con chó ra đường rồi rượt theo, la lớn: "Bớ làng nước ơi, con chó điên này nó định cắn tôi"! Thế là mọi người hưởng ứng tức thì, người cầm gậy, người đá, người đấm, con chó chết tươi! Nhìn con chó chết, kẻ lập mưu cám ơn mọi người rồi xoa tay nói lời ân nghĩa: "Để nó chết bờ chết bụi tội nghiệp, tôi xung phong đem nó về chôn"! Ai cũng khen anh ta biết lo chuyện an nguy cho mọi người và là kẻ tốt bụng! Đúng là được cả tiếng lẫn miếng! Vì thế, cổ nhân đã tóm gọn trong câu: "Muốn giết chó, hãy gọi nó là con chó điên"!

Mưu kế hèn hạ này cũng đã được dùng để giết chết một quân đội oai hùng. Một đồng minh bội ước, tham lợi hơn tình, cấu kết với quân thù tạo nên phong trào phản chiến, bôi bẩn hình ảnh những người lính anh hùng, đang ngày đêm xả thân chiến đấu bảo vệ lý tưởng tự do. Thật đúng với câu:"Khi đồng tiền và quyền lợi xâm chiếm, lương tâm sẽ đội nón ra đi"! Ôi buồn thay số phận đen đủi cho một quân lực nghiệt ngã!

Với Chúa Cứu Thế, người chủ trương hoà bình, yêu thương với cả ... kẻ thù! "Vã má này, đưa tiếp má kia" cho kẻ muốn đánh mình đánh tiếp. Hoàn hảo như thế làm sao có lý do để giết? Dễ thôi. (Lại dùng phương pháp chó điên, cổ như trái đất.) Đổ cho Ông là người có máu cách mạng, muốn lật đổ chính quyền để làm ... Vua! Chỉ cần một lý do sơ đẳng này, đã quá đủ để “rửa tay” đem nạn nhân ra “đóng đinh” giết thoải mái.

Đau đớn thay một quân lực, chỉ vì quyền lợi của những cường quốc, những tham vọng thoả hiệp trên bàn cờ quốc tế, đồng minh tin cậy nhất đã phản bội họ, đâm sau lưng họ, bằng "một nụ hôn Du Đa bán Chúa" qua Hiệp Định Bàn Tròn Ba Lê năm 1972, từ đó ngưng tiếp tế vũ khí, trói tay bạn trên chiến trường, lũng loạn hậu trường chính trị để làm nản chí và mất niềm tin chiến đấu, tạo điều kiện thuận lợi và dọn đường cho bọn Cộng Sản Bắc Việt cưỡng chiếm Miền Nam.

Lạ lùng thay, quân lực VNCH khi bị bỏ rơi, vẫn kiên nhẫn, vẫn kiên cường chiến đấu đơn độc, vẫn chiến đấu dũng cãm chống kẻ thù đông hơn gấp bội, vũ khí tối tân và dồi dào hơn gấp nhiều lần, với sự yểm trợ tích cực không điều kiện từ tinh thần đến vật chất của Liên Xô, Trung Quốc và cả khối Cộng Sản Quốc Tế. Quân lực VNCH vẫn gan dạ, sừng sững như núi, hy sinh vững vàng chiến đấu. Nếu cấp chỉ huy của họ không ra lệnh buông súng, sáng suốt không áp dụng chiến thuật “triệt thoái cao nguyên,” quyết định sống mái tới giây phút cuối cùng. Thì chưa chắc ngày hôm nay phần thắng đã thuộc về ai!

Niềm đau bị bức tử không chỉ nằm trong việc bị đồng minh phản bội, không cho người lính VNCH có cơ hội một mất, một còn đọ sức với quân thù. QLVNCH thất trận không phải vì thua kém, mà vì không có cơ hội chiến đấu. "Cọp trong cũi sắt phải giương mắt nhìn", để đám khỉ “nhảy bàn độc” mặc tình bày trò nhố nhăng. Những niềm đau, nỗi nhục sau khi cuộc chiến kết thúc, đã kéo dài suốt gần nửa thế kỷ và còn mãi mãi, chết vẫn chưa quên! Như vết sẹo hằn sâu trên cơ thể nhắc nhở hoài đau thương, chỉ cho đến khi nào QLVNCH có cơ hội chiến thắng lại kẻ thù qua bất cứ hình thức nào, thì niềm đau kia mới phai mờ.

2. TRẢ LẠI SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ

Trở lại chiến dịch hèn hạ bôi bẩn để bức tử một quân lực kiêu hùng, quân thù đã cấu kết với bọn ngụy hoà bôi nhọ hình ảnh người lính VNCH. Nào là quân đội ấy chỉ có những tướng tá (nhất là từ gốc Tây) tồi tệ tham nhũng, những quân nhân vô kỷ luật hèn nhát, bỏ chạy trước quân thù, giỏi hà hiếp dân, đi đến đâu thì ăn cắp gà, cắp heo.. thật là rừng rú! Hình ảnh tướng Loan xử bắn tên đặc công Việt Cộng Bảy Lốp tại Chợ Lớn là một bằng cớ để buộc tội tính chất dã man (?), ngậm máu phun người của kẻ thù và bọn tay sai . Đám bất lương này nâng cao kẻ thù lên tận mây xanh, báo chí phản chiến thì đăng hình ảnh chị tài tử Jane Fonda ngồi vắt vẻo, tươi cười bên họng súng phòng không, có các "anh bộ đội " vây chung quanh hít hà, bên cạnh tấm ảnh người lính VNCH đang chỉa súng vào đầu một người dân (thật ra chỉ là tên Cộng Sản trá hình.) Nhưng nào ai biết lòng lang dạ thú và mưu mô xảo quyệt của Việt Cộng đã dàn dựng. Dư luận thế giới vẫn cứ tin. Chiến dịch bẩn thỉu này đã dìm hình ảnh người lính VNCH xuống tận bùn đen mà không có cơ hội được giải thích, kéo dài mãi trong cuộc chiến.

Nhưng sau tháng Tư 1975, hình ảnh "hiền từ "(?) của kẻ chiến thắng đã hiện nguyên hình là những tên đồ tể khát máu đã làm thế giới sửng sốt. Trại tù "cải tạo" mọc lên khắp nước, hàng triệu người phải liều mình bỏ nước ra đi, một phần ba số người này đã vùi thân trong lòng biến cả hoặc nơi rừng sâu nước độc, khi tìm đường chạy trốn bọn người "giải phóng". Các lương tâm thật sự lu mờ hay cố tình lu mờ, nhắm mắt nay bắt đầu nhìn thấy đâu là sự thật, đâu là chính nghĩa. Và hầu như ai cũng đều đau sót công nhận “kẻ ác đã thắng cuộc!”

Bây giờ thì đã quá trễ để người đồng minh hối hận chuộc lại những tội ác tày trời khi nhẫn tâm bỏ rơi (bên thua cuộc) miền Nam vào tay Cộng Sản. Đã bắt đầu có những bài báo thú nhận những lỗi lầm trong việc bôi bẩn một quân lực dũng cảm. Hàng chục lời xin lỗi từ những giới chức cao cấp nhất có liên hệ đến cuộc chiến. Tác giả chụp tấm hình tướng Loan đã ngỏ lời xin lỗi. Đài kỷ niệm các chiến sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến Việt Nam mọc lên khắp nơi, hình ảnh người lính VNCH đã chiến đấu cho tự do cũng được vinh danh. Miền Nam Cali một tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ vinh danh trang trọng. Rồi Úc châu, Canada…phải mất một thời gian, những sự thật đã trả lại cho lịch sử. Điển hình nhất là Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ lại được quý trọng tung bay trên bầu trời khắp các quốc gia tự do trên thế giới.

Hàng loạt những tác giả đã biết nhận thức đúng hình ảnh của người lính mà họ từng gọi là "bé nhỏ ", nhưng có một tấm lòng dũng cảm bao la, một lý tưởng cao cả vì dân vì nước mà chiến đấu và hy sinh thân mình.

Điển hình, trên tiêu đề Heroic Allies, tạp chí Việt Nam tháng 8, 1994, tác giả Hary F. Noyes đã viết như sau: "Thật đau lòng khi có nhiều cựu chiến binh Mỹ tham chiến tại Việt Nam lại đi cấu kết với đám phản chiến, với những tên trốn quân dịch và bọn chính khách hoạt đầu, xúm nhau vào hèn hạ bôi lọ một quân lực không có một cơ hội để tự bào chữa. Nhục mạ một quân đội bị phản bội vì chính đồng minh của mình, hành động đó thật đê tiện, bất xứng.

Trong bài này, tôi sẽ nêu ra một số bằng chứng xác đáng để phản bác lại các luận điệu đê hèn khốn nạn đó.

Họ mạ lỵ ngưới lính VNCH thiếu tư cách, lòng can đảm và tinh thần ái quốc ?

Bằng chứng đâu họ nói như thế. Chỉ riêng trận đánh Tết Mậu Thân đã chứng minh dư thừa khả năng chiến đấu tuyệt vời của họ. Cộng Sản với ý đồ đánh lén, bất ngờ tổng công kích vào thời gian thiêng liêng nhất trong năm, nhằm bẻ gãy ý chí phòng thủ của miền Nam. Nhưng chúng đã thất bại nặng nề, binh sĩ VNCH đã chống trả mãnh liệt, không một đơn vị nào tan rã, tháo chạy. Thậm chí cảnh sát , nhân dân tự vệ, với vũ khí thô sơ đã chống lại những lính chính quy Bắc Việt, trang bị vũ khí hạng nặng. Tất cả phần đất địch tạm chiếm, QLVNCH đã chiếm lại, từ Cổ Thành Quảng Trị cờ Vàng lại bay trên thành phố thân yêu! Sau thời điểm này, số người tình nguyện nhập ngũ bảo vệ đất nước lên qúa cao, đến nỗi chính phủ phải ngưng tuyển mộ lính trong một thời gian dài. Nếu thiếu lòng can đảm, tinh thần ái quốc, sao họ làm được công việc thần thánh đó ?

Rồi trong trận chiến mùa hè đỏ lửa năm 1972, các chiến binh VNCH bị vây hãm tại An Lộc đã anh dũng tử thủ chống trả lại lực lượng hùng hậu của địch, kèm theo những trận mưa pháo triền miên bất tận, vậy mà cuối cùng họ cũng đã đè bẹp được những trận tấn công liên tục của các chiến xa địch quân. Một cố vấn Mỹ đã kể lại : "Chỉ có một tiểu đội Bộ Binh, lại được lịnh phải phá huỷ 3 cỗ xe tăng của địch. Ông tiếp tục kể, như lạc vào chuyện thần thoại, các binh sĩ này lại có ý định bắt sống những chiếc xe tăng kia, lạ lùng thay họ gần làm được điều đó, họ bắt sống được 2, chỉ còn một chiếc chạy thoát!”

Những hành động đó đã nói lên tinh thần chiến đấu cao độ và sáng kiến tác chiến, quân đội nào có thể thực hiện được điều đó, than ôi, thế mà họ vẫn bị cáo buộc là hèn nhát, chưa đánh địch đã bỏ chạy.

Một thí dụ khác nói lên cái nhìn thiên lệch của bọn truyền thông hèn nhát thành kiến. Đó là trận vây hãm ở Khe Sanh, họ cho chiến thắng đó là do nhờ đơn vị Thuỷ Quân Lục Chiến của Hoa Kỳ, nhưng họ đã quên hơn một tiểu đoàn Biệt Động Quân đã cùng sánh vai chiến đấu, chia xẻ nỗi gian lao mới có chiến thắng kể trên! Nếu không có đơn vị thiện chiến này, trận đánh Khe Sanh không còn được nhắc nhở. Bất cứ tình cảnh nào, họ vẫn là những người lính dũng cảm".

Đại tá Robert Monelli đã kể lại trên báo Armed Force Jounal số 19 tháng Tư năm 1972 như sau: "Thật là một phép lạ, một tiểu đoàn VNCH với khoảng 429 binh sĩ, bị bao vây liên tiếp trong 3 ngày bởi một trung đoàn Cộng Sản từ 2,500 đến 3,000 tên. Vì địa thế hiểm nghèo không thể tiếp tế cho họ được, nên họ đã phải chiến đấu cho đến hết đạn, rồi mở đường máu bằng chính khí giới tịch thu của địch. Kỳ diệu thay, họ đã mang theo tất cả binh sĩ bị thương, cả những xác chết đồng đội của họ. Cố Vấn Mỹ không tin, cho không ảnh thám sát, chụp hình đếm được đúng 673 xác địch nằm ngổn ngang chung quanh căn cứ. Đến bây giờ ông vẫn không hiểu tại sao họ đã làm được những điều lạ lùng như thế! Họ là những người lính chiến đấu lạ lùng cừ khôi, gan dạ.”

Rồi một luận điệu khác, nếu anh dũng như vậy, sao không chịu đánh đến viên đạn cuối cùng? Trách người sao không nghĩ đến ta. Nếu binh sĩ Hoa Kỳ bị bỏ rơi như binh sĩ miền Nam Việt Nam, có lẽ họ ứng xử chẳng có gì khá hơn, ngược lại còn tệ hơn nhiều.

Hãy nhớ là Hoa Kỳ đã cắt viện trợ nặng nề từ năm 1973, hậu quả là không còn nguyên liệu, đạn dược đủ cung cấp cho chiến trường. Phi cơ, quân xa nằm ụ trong bãi, đại bác chỉ được bắn tối đa 3 trái mỗi ngày, họ bị trói tay toàn diện.

Chính điều này đã được tướng VC Văn Tiến Dũng công nhận trong tác phẩm Đại Thắng Mùa Xuân của y: "Từ khi Mỹ cúp viện trợ, khả năng di động và hoả lực của quân đội VNCH sa sút hơn phân nửa, chính vì đó mà quân dội Miền Bắc mới có cơ hội chiến thắng". Thiếu phương tiện chiến đấu như thế vậy mà Cộng Quân vẫn phải kinh khiếp, 30 tháng Tư "họ vẫn không ngờ là họ đã thắng"!

Thành thật mà nói, chính vì lịnh chỉ huy sai lầm của những tướng lãnh của họ, quân đội VNCH đã chiến đấu gần như tầm thường trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến, ngoại trừ trận đánh hào hùng tuyệt hảo cầm chân địch tại mặt trận Xuân Lôc.

Họ chỉ bất hạnh một điều là đã cộng tác với một đồng minh thiếu sự chân thành. Nếu được yểm trợ đầy đủ, họ có thể tạo ra những trận thư hùng nẩy lửa, không thua bất cứ một quân lực nào trên thế giới này! Chúng ta có lỗi lầm bỏ lỡ cơ hội cho họ có dịp cứu vãn đất nước. Ngoảnh mặt cho tội ác chiến thắng công lý, lịch sử Mỹ mang một vết nhơ suốt đời không thể gột rửa. Có xin lỗi thì đã muộn, cũng bằng thừa mà thôi.”

3. VƯƠN LÊN TỪ ĐAU THƯƠNG, BIẾN ĐAU THƯƠNG THÀNH HÀNH ĐỘNG, HOA TỰ DO PHẢI ĐƯỢC TƯỚI BẰNG MÁU !

Hơn hai trăm năm mươi ngàn (250,000) chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà đã bỏ mình trong cuộc chiến, họ đã vì dân vì nước mà hy sinh thân mình. Đây là những hạt giống để cánh đồng tổ quốc không chóng thì chầy, sẽ nở hoa Tự Do. Rất nhiều nhà tranh đấu cho tự do dân chủ trong nước hiện nay cảm hứng được chính nghĩa sáng ngời của VNCH, họ đang dùng nó như thuốc súng để chống lại chế độ CS độc tài tuyên truyền xảo trá.

Lịch sử dân tộc nào cũng đã chứng minh, nếu biết biến đau thương thành hành động sẽ là sức mạnh vô biên. Đau thương là kho tàng vô tận nếu ta biết khai thác. Nếu người Do Thái không bị đưa hàng triệu người vào phòng hơi ngạt, đã không có nước Do Thái như ngày nay. Nếu chồng Bà Trung Trắc không bị giết, chưa chắc chúng ta đã có một trang sử lẫm liệt oai hùng như thế .

Nếu phải nung nấu đau thương như người dân nước Việt bên Tầu thưở xưa, chất gai nhọn làm giường, treo túi mật trước mặt. Khi nằm trông thấy cái mật, khi ăn thì nếm xem mật đắng ra sao. Thấm thía nỗi đau từ thể xác đến tâm hồn của đoạn trường thâu canh, nuốt nỗi đắng tê rụng rời của kẻ mất nước, từ vua cho đến dân, bền gan vững chí phục thù, cuối cùng cũng lấy lại được giang san. Nên nhắc lại những hình ảnh bạo tàn của Cộng Sản đối xử với người lính chế độ cũ, cũng là mục tiêu số 1 để trả thù, mang chịu nhiều thương tổn nhất, sau khi người Cộng Sản chiếm được cả đất nước, tưởng cũng là điều cần thiết cho sự quang phục quê hương.

* Làm sao quên được hình ảnh hàng ngàn người thương binh, què cụt đó, trên mình mang đầy thương tích, lê lết rời khỏi nơi họ đang nằm điều trị tại các Quân Y Viện ngay trong những ngày đầu tiên khi Cộng Sản vừa cưỡng chiếm miền Nam.

Chúng đã tàn ác đuổi những thương binh này ra đường để lấy chỗ cho những thương binh của chúng và nhất là để trả thù. Không ai biết được số phận của những người bị thương nặng không thể đi được, ra sao. Và ngay cả những người lê lết kia, nếu quê họ ở xa, thì làm sao họ có thể trở về với gia đình để được những người thân săn sóc.

* Làm sao quên được những cái chết hào hùng và bi thảm của những Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Trần Văn Hai , Hồ Ngọc Cẩn, Lê Nguyên Vỹ, Phạm Văn Phú và hàng trăm sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ đã tuẫn tiết trong ngày cuối cùng của cuộc chiến, làm cho chính kẻ thù cũng phải kinh ngạc và trang sử bi hùng này mãi mãi làm mọi người dân phải thán phục.

* Làm sao quên được hình ảnh của hàng trăm trại lao động khổ sai rải rác suốt từ Bắc chí Nam vào giữa thập niên 1970 và suốt thập niên 80 mang mỹ danh là "Trại Học Tập Cải Tạo ". Trại cấp trung ương, trại cấp tỉnh, trại cấp huyện, trong đó hàng trăm ngàn sĩ quan, hạ sĩ quan , binh sĩ Cộng Hoà kéo dài cuộc sống đầy đoạ, bị lăng nhục về tinh thần, bị hành hạ về thể xác và có người dã sống trong tình trạng đó trong gần hai chục năm trường.

* Làm sao quên được nhừng người bạn cùng chiến đấu đã bỏ nắm xương tàn tại nhừng nơi rừng sâu núi thẳm vì không chịu đựng được sự hành hạ của trại tù Cộng Sản, đói không có cơm, đau không có thuốc.

* Làm sao quên được cảnh tượng những người chết chẳng được yên mồ: Bao nhiêu nghĩa trang quân đội bị Cộng Sản đập phá, đào bới nhằm lăng nhục và trả thù cả những người đã nằm xuống. Hèn hạ đến thế, chết cũng không được yên!

Chỉ bấy nhiêu thôi đã quá đủ cho lời thề một mất một còn với quân thù Việt Cộng, những kẻ không còn tim óc mà loài thú hay quỷ hoả ngục cũng không có những hành động dã man, tàn tệ như thế đối với đồng loại của chúng.

* 38 năm qua họ làm được gì, quê hương vẫn bị xếp vào hành những quốc gia nghèo đói nhất trên thế giới. Phụ nữ trẻ em được bán làm nô lệ tình dục cho đàn ông khắp nơi. Không độc lập, không tự do! Cắt đất, nhượng biển cho quan thầy, nhằm giữ vững ghế cai trị cha truyền con nối. Bắn ngư dân mà không đám nêu đích tên, chỉ dám gọi là tầu lạ! Nhu nhược với giặc, hung ác với dân.

Than ôi ! Chẳng có chữ nghĩa nào diễn tả, viết đến cạn máu tim cũng không thể nào tả hết nỗi oán hận thấu trời này. Như người thợ rèn, biết biến thanh sắt vô dụng thành gươm báu, biến đau thương thành lời thề, ý chí, niềm tin.

Anh linh tử sĩ của hơn 250,000 chiến sĩ VNCH cùng với hồn thiêng sông núi sẽ luôn luôn yểm trợ chúng ta trên con đường đấu tranh, một ngày nào đó sẽ giúp chúng ta lấy lại được quê hương trong tay những kẻ man rợ.

NÀY BAO HÙNG BINH TIẾN LÊN !

Năm 1976, Indonesia cưỡng chiếm Đông Timor là một nước Dân Chủ Cộng Hoà bé nhỏ, với diện tích 14,874 km2 và dân số vỏn vẹn dưới một triệu người, nói chính xác là 714,847 công dân .

Đông Timor chiến đấu liên tục bền bỉ gần 25 năm! Với hàng ngàn người chết, hàng vạn người mất tích, tù đầy vì lý tưởng tự do, độc lập thật sự cho quê hương họ .

Cuối cùng người dân Đông Timor đã giành lại được độc lập, trở thành quốc gia đầu tiên trong tân niên kỷ, làm cả thế giới ngả nón ngưỡng mộ và khâm phục !

Sự kiện kiên trì đấu tranh của một dân tộc nhỏ bé kia trong cuộc chiến không cân sức, đã cho chúng ta rút tỉa ra một bài học đấu tranh đáng giá . Phải chăng cuộc chiến thắng anh dũng thần thánh đó, cứ lớp người này ngã xuống thì lớp khác tiếp tục đứng lên, miễn là cùng một lòng bền gan, vững chí thì bạo quyền nào cũng khiếp sợ, thế lực nào cũng phải lùi bước, chắc chắn đẫn đến thành công.

Sức mạnh không nằm ở vũ khí, quân đội, mà nằm ở lòng người. Trang sử oai hùng dân tộc Việt đã chứng minh bao lần nguyên lý vững chắc này. Giặc phương Bắc đông như kiến cỏ, nhưng một hội nghị Diên Hồng, giặc kia cũng phải tiêu tan.

Chúng ta hôm nay còn có gì để tự lực đấu tranh? Nhiều người bi quan hỏi như vậy. Xin thưa, chúng ta còn, còn rất nhiều, còn tất cả các yếu tố tất thắng! Nhất là rất đắc lực trong công tác yểm trợ đấu tranh quốc nội.

* Chúng ta còn giòng máu quật cường, bất khuất hun đúc lưu truyền bao đời từ các đấng tiền nhân diệt giặc giữ nước.

* Chúng ta còn sĩ khí của những kẻ đã từng một đời phụng sự dưới ngọn cờ Vàng ba sọc đỏ. Còn tình đồng đội thiêng liêng Huynh Đệ Chi Binh luân lưu trong dòng máu.

* Chúng ta còn đầy đủ chính nghĩa, ý chí để biến những thất bại, đau thương thành hành động tích cực đấu tranh cho tự do.

* Chúng ta còn trách nhiệm chưa hoàn thành trước Tổ Quốc, dân tộc hiện vẫn đang bị điêu đứng, lầm than. Cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa chấm dứt, chưa có lệnh giải ngũ! Phải bền gan chiến đấu cho đến ngày toàn thắng bọn quỷ đỏ mới thôi.

* Chúng ta còn bè bạn và thế giới hiểu biết sẽ hỗ trợ chúng ta, qua chiến dịch Cờ Vàng là bằng chứng hiển nhiên nhất, còn nhân dân trong nước và đồng bào hải ngoại sẽ đồng loạt đứng dậy cùng với chúng ta hành động. Những lớp trẻ ngày qua chấp nhận tù tội đang hăng hái tham gia, báo hiệu một buổi sáng bình minh, sắp qua những ngày tăm tối.

Giờ đã điểm, đã có nhiều dấu hiệu bọn bán nước cầu vinh sắp bị lật đổ, trả nợ những tội ác gần một thế kỷ mà chúng đã gây ra.

Hai trăm năm mươi ngàn đồng đội của chúng ta đã làm xong nhiệm vụ, mang thân đền nợ nước, còn chúng ta? Thân phận trôi nổi trên xứ người, vật chất thời gian đang làm phai mờ tình chiến hữu, không thể một sớm một chiều quên cả màu cờ sắc áo của một thời phục vụ hay chiến đấu, một thời vinh quang hay điếm nhục, đau xót tội tù. Thử hỏi chúng ta cứ “cúi đầu xuống cát,” chỉ cần kiếm sự an nhàn cho thân mình và gia đình, mai kia xuống mộ thì trả lời ra sao với những đồng đội đã hy sinh, với các đấng anh hùng đã khuất ?

HĂNG HÁI THAM GIA CUỘC ĐẤU TRANH. CUỘC CHIẾN SAU CÙNG VẪN CÒN ĐÂY, ĐÀO NGŨ LÀ HÈN NHÁT!

Hiên ngang hào hùng bước theo tiếng Mẹ kêu! Không còn súng, nhưng máu “người lính’ vẫn còn đây, săn tay áo chiến đấu với quân thù dù…bằng tay không! Các bạn đồng đội ơi, chờ tôi với! Hãy dành cho tôi một mộ phần để được nằm bên các bạn, hãy dành cho tôi một vinh dự, nhớ chừa cho tôi một lá quốc kỳ để gói trọn thân xác này tan rữa thành phân bón cho đất Mẹ có ngày nở hoa. Cho tôi tham gia vào trận đánh cuối cùng này. Có như thế, tôi mới trả nợ xong một thời mang trên người bộ quân phục " TỔ QUỐC, DANH DỰ VÀ TRÁCH NHIỆM." Bằng không tôi trả lời thế nào, khi các đồng đội đã khuất tra hỏi “Mày đã làm gì …để tiêu hết nửa đời sau?”

“Xin cho tôi một mộ phần, bên người Chiến Hữu của tôi!”

 

QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HOÀ MUÔN NĂM !

 

Kỷ niệm Ngày Quân Lực 2013

Người Lính Lê Văn Hải

 

 

 

HỒ CHÍ MINH VÀ CÁI CHẾT OAN NGHIỆT CỦA CÔ VỢ BÉ NÔNG THỊ XUÂN


 

HỒ CHÍ MINH VÀ CÁI CHẾT OAN NGHIỆT CỦA CÔ VỢ BÉ NÔNG THỊ XUÂN


 


1      2      3      4      5     6     

 


1      2      3      4      5     6      7


1    2    3    4    5    6   7

 


1      2      3      4      5      6      7

 


 1      2      3      4   


1      2      3


1      2      3      4     5      6      7


1      2      3      4      5     6      7

 TỘI ÁC CỦA CỘNG SẢN VÀ TAY SAI 
1   2   3    4   5   6   7   8  9  10   11  12


1  2  3  4  5  6


1      2      3      4


1      2      3      4


1       2      3     


1    2   3    4    5   6   7   8   9  10  11  12  13  14


1      2      3      4


1      2    3      4


1      2      3      4     5     6


1      2      3      4     5     6


1      2     3     4    5     6

KHẢO LUẬN: HỒ CHÍ MINH, CUỘC ĐỜI CỦA MỘT CON NGỰA HOANG By WILLIAM DUIKER

1     2      3      4      5      6

HỒI KÝ NHỮNG NĂM THÁNG LƯU ĐÀY TRONG NGỤC TÙ CỘNG SẢN CỦA DUYÊN ANH

 1      2      3     4      5      6      7     8

HỒI KÝ HOA XUYÊN TUYẾT CỦA BÙI TÍN

  1      2      3      4   

HỒI KÝ 7 NGÀY Ở CHIẾN TRƯỜNG QUẢNG TRỊ CỦA TRUNG ÚY NGUYỄN NGỌC ẨN

1      2

                HỒI KÝ CÁT BỤI CHÂN AI CỦA TÔ HOÀI

 1      2      3

HỒI KÝ GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ CỦA NHÃ CA

 1      2      3      4     5     

HỒI KÝ MỘT CƠN GIÓ BỤI CỦA TRẦN TRỌNG KIM

1      2      3

HỒI KÝ BA PHÚT SỰ THẬT CỦA PHÙNG QUÁN

1      2     3      4

 HỒI KÝ CHIỀU CHIỀU CỦA TÔ HOÀI

 1      2     3     4     5     6     7     8

HỒI KÝ ĂN CƠM QUỐC GIA THỜ MA CỘNG SẢN CỦA LÝ QUÝ CHUNG

1     2     3     4     5     6

 HỒI KÝ THÁNG BA GÃY SÚNG CỦA CAO XUÂN HUY

1    2 

 HỒI KÝ CỦA LOẠN TƯỚNG ĐỖ MẬUVIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI

1      2      3     4     5     6     7     8

 CHẾT DƯỚI TAY TRUNG CỘNG

1      2

 HỒI KÝ NHỮNG KẺ KHỔ NHỤC CỦA TÂM PHONG

1      2      3

 HỒI KÝ  MỘT NGÀY GIÔNG TỐ CỦA TÂM PHONG

 1      2      3      4     

KÝ SỰ TRONG TÙ CỦA ĐẠI TÁ PHẠM BÁ HOA

1      2      3      4      5      6      7      8

HỒI KÝ CỦA ĐẠI TÁ PHẠM BÁ HOA

1      2      3      4      5      6      7      8      9      10


HỒI KÝ SÀI GÒN NGÀY DÀI NHẤT CỦA DUYÊN ANH

1      2      3      4      KỲ CUỐI

 HỒI KÝ CỦA GIÁO SƯ NGUYỄN ĐĂNG MẠNH

1     2     3     4      5     6      7      8      Kỳ Cuối


HỒI KÝ TRẦN ĐỘ

1      2      3     4      5

HỒI KÝ ĐỒNG BẰNG GAI GÓC CỦA XUÂN VŨ

 1      2      3      4

 HỒI KÝ ĐẾN MÀ KHÔNG ĐẾN CỦA XUÂN VŨ

 1      2      3

  HỒI KÝ MẠNG NGƯỜI LÁ RỤNG CỦA XUÂN VŨ

 1      2      3      4      5

 HỒI KÝ ĐƯỜNG ĐI KHÔNG ĐẾN CỦA XUÂN VŨ

1      2      3      4      5

HỒI KÝ XƯƠNG TRẮNG TRƯỜNG SƠN CỦA XUÂN VŨ:

1      2       3       4      5      6      Kỳ Cuối

NHẠC SỸ TÔ HẢI - HỒI KÝ CỦA MỘT THẰNG HÈN

1           3     4          Kỳ Cuối

HỒI KÝ BÊN GIÒNG LICH SỬ CỦA LINH MỤC CAO VĂN LUẬN: 
1.    2.   3.    4.    5.    6.    7.    8.    9.    10.    11.    12.    13.    14.    15.

 HỒI KÝ NGUYỄN HỮU HANH:

 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10

HỒI KÝ CỦA TRẦN QUANG CƠ

 1. KỲ 1   2.  KỲ 2    3. KỲ 3   4.  KỲ CUỐI


 HỒI KÝ TÔI ĐI TÌM TỰ DO CỦA NGUYỄN HỮU CHÍ:



 HỒI KÝ VÕ LONG TRIỀU: MỐC LỊCH SỬ

  1. KỲ  1 ĐẾN 10   2. KỲ  11 ĐẾN 20    3.  KỲ  21 ĐẾN 30   




          HỒI KÝ TÔI PHẢI SỐNG - LINH MỤC NGUYỄN HỮU LỄ

1-2   3-4   5-6   7-8  9-10  11-12  13-14  15-16   17-18

19-20   21-22   23-24  25-26  27-28  29-30  31- 32   33-34   35-36    37-38    39-40   41-42   43-44   45-46   47-48  49-50    TỘI ÁC BÙI ĐÌNH THI

HỒI KÝ ĐÊM GIỮA BAN NGÀY - VŨ THƯ HIÊN

1    2    3   4   5   6   7   8   9   10  11  12  13  14   15

16   17  18  19  20  21  22  23  24  25  26  27  28

29  30   31  32  33  34  35   36   37  38  39  40  41


 

 BÊN THẮNG CUỘC

1  2 A   B   3    4   5   6   7    8   10  11 12

     13 14  15  16  17   18  19  20  21  22   CHƯƠNG KẾT

 

 

Featured Post

BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP

 https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa r...

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List